Đề bài: Suy nghĩ của anh chị về bệnh vô cảm.
"SỐNG"- một từ đơn giản ngắn gọn nhưng lại ẩn chứa nhiều ý nghĩa. Bạn có biết sống cũng là một nghệ thuật, cuộc sống là nguyên liệu thô và chúng ta là những nghệ nhân. Nhào nặn nên một tác phẩm tuyệt đẹp hay một vật thể xấu xí, tất cả đều tùy thuộc vào mỗi chúng ta. Vậy mà thay vì vẽ nên một bức tranh cuộc sống với màu hồng của tình yêu thương thì ngày nay rất nhiều người đang tô vẽ nó với màu xám của sự vô tâm, thờ ơ mà nói cách khác là bệnh vô cảm.
Cố thể nói vô cảm là một căn bệnh trầm kha của xã hội hiện đại. Đó là thái độ sống của những kẻ chỉ biết đến sự tồn tại và lợi ích của bản thân mình mà không quan tâm tới bất kì điều gì đang xảy ra xung quanh mình. Nhìn thấy cái xấu mà không thấy ghét, không thấy căm, không ngăn chặn, chỉ buông ánh mắt lạnh lùng vô cảm, vô can. Nhìn thấy cảnh đời khó khăn, khốn khổ mà không động lòng thương không ra tay giúp đỡ...
Căn bệnh kì lạ này xuất hiện với những biểu hiện vô cùng phong phú.
Vậy có ai từng tự đặt ra câu hỏi nguồn gốc của căn bệnh này bắt nguồn từ đâu? Từ đâu mà căn bệnh này xuất hiện và ngày càng lan rộng? Xét cho cùng thì nó xuất phát từ tính cách lối sống của mỗi con người. Với cái suy nghĩ "việc của ai người đó lo" đã bám vào tâm thức của những con người hiện đại đã kéo họ ra xa dần với những tình cảm giữa người với người hàng ngày
Chắc hẳn chúng ta từng nghe qua câu chuyện của anh tài xế Hồ Kim Hậu, trên đường đi không may gặp sự cố, số bia trên xa bị đổ và vỡ hết ra đường. Người tài xế một thân một mình bất lực, hướng đôi mắt mong chờ sự giúp đỡ của người qua đường. Kết quả nhận lại thật bất ngờ, đáng buồn và thất vọng. Người người lao tới nhưng không phải giúp đỡ người gặp nạn mà họ tranh nhau "hôi bia" như vớ được của, họ giành giật nhau từng chai bai, thậm chí leo lên cả xe để lấy những thùng bia chưa đổ. Câu chuyện không chỉ đơn thuần là 1400 thùng bia vương vãi ra đường mà nó còn là bức tranh trần trụi về sự lãnh cảm của không ít người trong số chúng ta trước nỗi bất hạnh của người khác. Liệu đây có phải là hồi chuông báo động đạo đức, ý thức trong một bộ phận người đã xuống cấp trầm trọng, xem nỗi đau của người khác là "lộc trời cho".
Trong xã hội ngày nay tồn tại quá nhiều những con người như vậy. Song một điều không thể phủ nhận là vẫn còn rất nhiều người sống nhân ái. Đơn cử như chương trình "Cặp lá yêu thương" phát sóng trên đài truyền hình VTV3. Họ đang ngày ngày ra sức tìm kiếm những mảnh đời nghèo khổ bất hạnh, đóng góp để giúp đỡ những con người ấy. Và chắc chắn họ sẽ luôn đón nhận niềm vui và hạnh phúc bởi lẽ một ánh lửa cho đi là một ánh lửa lan tỏa, đôi môi có hé mở mới thu nhận nụ cười, bàn tay có mở rộng trao ban, tâm hồn mới ngập tràn hạnh phúc.
Nhạc sĩ thiên tài người Đức Beethoven từng nói: "Trong cuộc sống không có gì cao quý và tốt đẹp hơn là đem lại hạnh phúc cho người khác". Nếu có một tình cảm thiêng liêng giúp ta vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách đó chính là tình yêu thương. Trên thế gian này không có vị thần nào đẹp hơn thần Mặt trời và không có ngọn lửa nào đẹp hơn ngọn lửa của tình yêu. Hãy dang rộng cánh tay mở rộng cánh cua trái tim để yêu thương được lan tỏa, để hơi ấm tình người sưởi ấm hơi lạnh của sự vô cảm. Đó là một trong những cách nuôi dưỡng tâm hồn để ngăn chặn căn bệnh vô cảm làm thoái hóa xã hội
Trong bài hát "Tâm hồn của đá" nhạc sĩ Trần Lập đã viết: "Đừng sống như một hòn đá, sống không một tình yêu, sống chỉ biết thân mình, tâm hồn luôn băng giá". Vậy nên đừng để tâm hồn lụi tàn ngay cả khi mình đang sống. Hãy để cuộc đời trở thành bức tranh ngập tràn màu sắc tươi đẹp, để tình thương giữa người và người thắp sáng mỗi chúng ta.
No comments:
Post a Comment