![]() |
Nguồn: Internet |
Hôm ấy là ngày 10/6/2017, một ngày với con số tròn trĩnh như một sự kết thúc của một chặng đường. Đó là ngày tôi chính thức nói lời tạm biệt với mái trường mến yêu của tôi, với thầy cô, bạn bè tôi những người mà tôi yêu quý nhất. Mỗi người có cho mình một các cảm nhận khác nhau về thầy cô mình, có thể là biết ơn, có thể là chưa từng nghĩ lại, có người cho rằng thầy cô hiền quá hay cũng có thể là "dữ" quá mức, nhưng đối với tôi thầy cô chính là thần tượng của tôi, là người cha người mẹ thứ hai của tôi. 4 năm học trôi qua với tôi một cách bình yên, với những sự cố gắng không mệt mỏi những thành tích đáng tự hào. Và tôi ngỡ rằng nó sẽ kéo dài mãi mãi nhưng đến ngày hôm ấy tôi chợt nhận ra rằng đã đến lúc tôi phải tạm biệt nơi này, phải kết thúc chặng đường THCS với những kỉ niệm đẹp đẽ tại đây.
Tôi không thể quên được hình ảnh mấy đứa bạn tôi chạy nhao nhao xin chữ kí của nhau rồi chụp hình, rồi viết lưu bút. Cái khung cảnh ấy trái ngược hoàn toàn với tâm trạng bên trong của mỗi người. Ai đó cũng cảm thấy hụt hẫng trống rỗng và buồn lắm, luyến tiếc bịn rịn và tự hỏi " Đã đến lúc chia tay rồi sao?". Tôi không thể quên được cái giây phút kết thúc tiết học Toán cuối cùng. Lũ bạn tôi và cả tôi nữa chạy lên xin chữ kí của thầy và cả lớp rộn ràng ngập trang tiếng cười nói. Và cả cái lúc thầy bình thản bước ra khỏi lớp như mọi hôm nào. Không nói gì thầy chỉ chúc tôi thi tốt. Khuôn mặt thầy có chút buồn và se lại không còn tươi cười như mọi hôm. Có lẽ thầy cũng muốn nói, cũng muốn chia sẻ, trò chuyện cùng chúng tôi nhưng sợ rằng khi đã nói rồi lại sẽ càng thêm lưu luyến vấn vương, rồi sẽ có đứa phải khóc như tôi chẳng hạn và rồi để nói lời chia tay càng thêm khó hơn mà thôi. Tôi chắc thầy cố tình làm như vậy để cho tiết học cuối cùng này trôi qua như mọi hôm để rồi không đứa nào phải khóc vì thầy và thầy cũng không khóc vì chúng tôi, nhưng khuôn mặt thầy khi bước chân ra khỏi lớp lại trái ngược. Tôi ước thời gian có thể quay lại một chút thôi, một chút để tôi có thể mạnh dạn chạy lại ôm thầy, khóc và nói một lời" Em cảm ơn thầy nhiều lắm"... Chỉ 2 năm thôi nhưng những kỉ niệm, những khoảnh khắc trìu mến mà thầy dành cho tôi đã cho tôi thấy ấm áp biết nhường nào và hiểu thêm hơn về hai chữ :" NGƯỜI THẦY". Tôi chắc chắn trong cuộc đời đi học, bạn cũng sẽ có những người thầy hay người cô như thế. Hãy trân trọng nó.
Ngày hôm ấy, khi đọc xong dòng lưu bút của đứa bạn viết cho tôi, tự dưng tôi lại khóc. Tôi chẳng biết tại sao trong 4 năm học cùng nó, giờ tôi lại muốn ôm chặt nó vào lòng. Tôi cũng chẳng muốn khóc nhưng cữ nghĩ đến những ngày tám chuyện cùng tụi nó với những câu chuyện nhảm nhí rồi phá lên cười tôi lại trào nước mắt. Phải chăng vì tôi nhận thấy được rằng đó chỉ còn lại là những kí ức tươi đẹp? Thằng bạn hỏi tôi "Sao mày lại khóc?", tôi cũng chẳng biết trả lời sao chỉ muốn khóc to hơn thôi.

No comments:
Post a Comment