Sức mạnh của ý chí
Một cậu bé nọ được giao nhiệm vụ đến
sớm để đốt lò sưởi ấm phòng học trước khi thầy giáo và các bạn đến. Buổi sáng nọ,
mọi người bàng hoàng khi thấy trường bị cháy và họ kéo cậu bé ra khỏi đám cháy
trong tình trạng bị bỏng rất nặng. Cậu được đưa đến bệnh viện gần đó. Bác sĩ
nói với mẹ cậu là có lẽ cậu sẽ chết vì phần dưới cơ thể của cậu đã bị huỷ hoại.
Thoáng nghe trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu bé rơi nước mắt nhưng rồi cậu quyết
chí sống cho tới cùng.
Và cậu đã vượt qua cái chết một
cách thần kỳ trước sự kinh ngạc của mọi người. Nhưng bác sĩ lại cho hay phần dưới
cơ thể cậu bị tổn hại đến mức suốt đời sẽ bị tàn phế, thành kẻ vô dụng. Một lần
nữa, cậu bé quyết chí thế nào mình cũng sẽ đi lại được mạnh mẽ như trước. Dù
đôi chân tong teo kia không có cảm giác, không điều khiển được, không còn sức sống,
nhưng cậu vẫn không nản lòng, cứ giam mình suốt ngày trên xe lăn và không ngừng
tìm cách vận động.
Một buổi sáng nọ, bất chợt cậu
phóng mình ra khỏi xe lăn, lết người ra bãi cỏ và kéo lê hai chân theo sau. Mẹ
cậu cũng không ngờ cậu đến được hàng rào và đu mình đứng lên dựa hàng rào. Cứ
thế, mỗi ngày cậu lê mình từ cọc rào này sang cọc rào khác và vẫn luôn nhủ thầm
mình sẽ đi được. Cuối cùng nhờ bàn tay tình thương của mẹ và ý chí kiên cường
mà cậu đã tự đứng dậy, rồi đi cà nhắc từng bước, rồi đi một mình và có thể chạy.
Cậu bắt đầu đi bộ đến trường, rồi chạy đến trường, rồi chạy luôn tới khung trời
đại học đã ước mơ bấy lâu và đặc biệt tham gia vào đội điền kinh của trường.
Chàng thanh niên mà ai cũng nghĩ rằng
không thể sống nổi, không bao giờ bước được, không bao giờ chạy được chính là vị
bác sĩ Glenn Cunningham – người chạy nhanh nhất thế giới trong cự ly một dặm.
Khi ta có ý muốn làm một việc gì đó
và tin tường chắc chắn vào khả năng của mình trước sau gì cũng làm được, thì nó
sẽ lập tức biến thành nguồn năng lực mạnh mẽ thúc đẩy ta vượt qua mọi trở ngại
để đi tới, đó chính là ý chí.
Vai diễn cuối cùng
Có một người diễn viên
già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở
vùng núi, sống với gia đình người em là giáo viên cấp I trường làng.
Mỗi buổi chiều, ông thường
ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một
chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá
đến phía ga trên.
Chú bé hồi hộp đợi.
Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúc hành khách như một thế giới
khác lạ, ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé vụt đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy,
chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt
một ngày trên đường- chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết.Hôm sau, rồi
hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một
hành khách nào vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên
già như thắt lại. Ông nghĩ: "Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất
vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người."
Hôm sau, người em thấy
ông giở chiếc vali hoá trang ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn
ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa
của trạm, lên tàu đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu, ông thầm nghĩ:
" Đây là vai kịch cuối cùng của mình, cũng như nhiều lần nhà hát thường
phân cho mình, một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao
hành khách đi tàu..."
Qua cái thung lũng có
chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại
chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa. Người diễn
viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm diễn huy hoàng nào ở nhà
hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một
vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú
bé và chú sẽ không mất lòng tin ở cuộc đời.
Kem ốc quế
Trong những ngày lễ hội
khách du lịch đến với Pari đông nghịt. Quán kem của David Ernet cũng nhờ đó mà
bán đắt hơn mọi khi. Hôm nay khách đến xếp hàng chờ mùa kem kéo dài đến vài
mét. Đang bận rộn phục vụ cho khách với những cốc kem mát lạnh thì David
gọi lớn với Jame:
- Jame đem thêm cốc giấy
ra đây!
- Hết sạch rồi ông chủ
ạ! Tôi đã đặt hàng thêm mà không được, phong trào bãi công trong ngành giấy cả
nước chưa chấm dứt, nhà cung cấp không thể cung ứng hàng thêm được nữa.
- Hei..z..z! Thật đen
đủi, phải làm sao đây?
- Ơ này, ông định để
chúng tôi đợi kem đến bao giờ đấy- Khách hàng hối thúc ông
- Thế này, thế này, hiện
chúng tôi đã hết cốc đựng kem, các vị thông cảm, ngày mai lại tới nhé- David
bối rối.
- Thật là mất công, ngày
mai lại tới vậy!!!
Hai người cùng ngồi lại
với nhau suy nghĩ để tìm ra cách giải quyết...
- Ông chủ tôi có cách
này!- Sau một hồi suy nghĩ, Jame nhanh nhảu đưa ra ý kiến.
- Cách gì, cách gì?-
David mừng cuống lên
- Chúng ta có thể chuyển
sang bán kem phục vụ trong cốc thủy tinh tại quầy...
- Tưởng gì. Không ăn
thua. Người ta chuộng kem ăn trong cốc giấy vì tiện để mang đi khắp nơi... Mà
thôi cứ làm theo cách của cậu đi, dù sao đấy cũng là cách giải quyết duy nhất
trước khi ta nghĩ ta cách gì đó, còn hơn là đóng cửa hàng, đi tông vốn liếng đổ
vào mùa lễ hội này.
Liên tiếp trong mấy ngày
sau quán kem David ế khách. Hàng ngày chỉ có vài ba đứa bé đến, không còn thấy
cảnh xếp hàng mua kem như mọi hôm.
...
- Hei..z...z, đã mấy
ngày rồi mà vẫn không nghĩ ra cách gì. Đến nước này chắc phải bản rẻ lại số
nguyên liệu sản xuất kem, để hỏng mất thôi.
Đang dọn bàn kem, bỗng
Jame chợt nói :
- Đúng là trẻ con, có
túi bánh xốp cũng để quên, lại còn vừa ăn kem, vừa ăn bánh xốp, đổ vãi hết cả
ra bàn.
- Này Jame, cậu...cậu...
vừa nói lũ trẻ ăn bánh này với kem à?
- Vâng! Một số người có
thói quen ăn kem cùng với bánh xốp giòn, họ bảo ăn như thế rất ngon.
- A ha, phải rồi, mình
phải thử mới được.
Ngay lập tức David bắt
tay ngay vào làm vỏ bánh đựng kem bằng bột làm bánh xốp. Lần thứ nhất vì vỏ
bánh quá mỏng , kem thấm ướt hết nên phải làm lại. Lần thứ hai ông làm vỏ dày
hơn và kết quả đã đựng được kem nhưng rồi David lại nghĩ bánh nướng dày quá ăn
không ngon và lại cây kem cũng không được bắt mắt và David quyết định làm lại
lần nữa. Lần này vỏ bánh dày vừa phải, kem đặt trên bánh như một bông hoa, và
Đavid đã thành công. Từ ngày hôm sau khi David bán loại kem này, quán kem David
lại thu hút khách hàng đến du lịch nườm nượp mỗi ngày, thậm chí còn đông hơn cả
những hôm trước.
...Ý tưởng mới được sinh
ra từ trong khó khăn này đã giúp quầy hàng của David đắt khách nhất trong những
ngày còn lại của mùa lễ hội. Món kem ốc quế nổi tiếng chính là một kì tích ra
đời trong khó khăn, nghịch cảnh...
No comments:
Post a Comment