Kinh doanh táo 🍎
Có ba người cùng tìm kiếm cơ hội kinh doanh và đến một thị trấn hẻo lánh nơi có vườn táo ra trái to, thơm ngọt cực kỳ hấp dẫn. Trái táo này lại được bán với giá cực rẻ ở thị trấn hẻo lánh này.
Ngay khi nhìn thấy trái táo thơm ngon giá rẻ, chàng trai thứ nhất đã cảm thấy mình rất may mắn. Anh lập tức mua 10 tấn táo, lựa trái ngon nhất và đưa về quê nhà để bán với giá gấp đôi. Sau nhiều lần làm vậy, anh đã dành dụm được khá nhiều tiền.
Chàng trai thứ hai suy nghĩ một lát rồi bỏ ra nửa số tiền để mua hạt giống trái táo, nửa còn lại thuê một khu đồi và tự canh tác, tưới tiêu chăm sóc cho giống táo đó.
Người cuối cùng ngắm nghía cây táo, đi bộ nhiều ngày trong khu vườn táo tuyệt vời này, rồi cuối cùng tới gặp chủ vườn và nói: “Tôi muốn mua đất ở vườn táo này”.
Ông chủ lắc đầu: “Không, chúng tôi không bán đất, chỉ bán táo thôi”.
Thấy vậy chàng trai bèn lấy tay vốc đất lên và nói như cầu khẩn: “Tôi rất muốn mua đất ở đây, xin ông bán cho tôi, tôi chỉ mua một chút này thôi”.
Ông chủ thấy vậy mỉm cười đáp: “Thôi được, thấy anh khẩn nài vậy, tôi sẽ bán đất cho anh, kèm theo hạt giống táo”.
Vườn táo trĩu quả thơm ngon, ngọt là phần thưởng cho người có tầm nhìn xa, trông rộng.
Chàng trai mang số đất về quê nhà, nhờ người có chuyên môn kiểm tra, phân tích thành phần đất, độ ẩm, so sánh với nhiệt độ và ánh sáng để xem tiềm năng ra sao.Sau đó anh thuê một khu đồi, cải tạo đất nơi đó sao cho giống hệt số đất mang về, và gieo trồng số hạt giống được cho. Năm sau, anh đã có cả vườn cây trái xum xuê trĩu quả không khác gì vườn táo trước đó.
Còn số phận 2 người kia thì sao?
Chàng trai đầu tiên, ban đầu ăn nên làm ra, tuy nhiên dần dần doanh thu giảm hẳn bởi cạnh tranh ngày càng gia tăng, chưa kể rủi ro khi vận chuyển làm mất số hàng, cuối cùng lỗ nặng.
Chàng trai thứ hai chăm chỉ tưới tiêu vun xới cho cây táo, nhưng do không hợp đất nên trái ra không to, thơm và ngọt như ở vùng quê nọ, cuối cùng cũng chẳng kiếm được tiền.
Còn chàng trai thứ ba, nhờ phân tích mẫu đất và cải tạo đất ở quê nhà cho phù hợp mà cuối cùng được mùa bội thu, cho ra trái táo thơm ngon rất được ưa thích, lại bán tại vườn nên không bị rủi ro vận chuyển, tiện lợi giao thương, thu hút rất nhiều khách hàng. Chẳng mấy chốc anh đã trở thành doanh nhân thành đạt và giàu có.
Có thể nhận thấy rằng, cùng cơ hội và xuất phát điểm, nhưng mấu chốt của sự thành công không phải ở chỗ bạn đã tận sức làm bao nhiêu việc, mà ở chỗ bạn phải nắm bắt được vấn đề, biết nhìn xa trông rộng và có những bước đi thật vững vàng.
Nghĩ trước người khác 🍐
...
- Cậu An, cậu An!
- À, bác Tư, mời bác vào uống chén nước chè xanh cháu mới pha
- Thôi, tôi không uống đâu, tôi đang lo quá đây này.
- Có phải bác đang nói đến chuyện nhà nước cấm người dân khai thác đá mà chỉ được trồng cây thôi đúng không ạ?
- Biết rồi mà cậu vẫn bình chân như vại thế này à?
- Chuyện đâu lại có đó. Biết đâu trong cái rủi lại có cái may. Cháu thấy trồng cây đỡ mất sức mà lại còn thu nhập cao hơn khai thác đá - An đáp.
Bac Tư buồn bã, nói trong thất vọng:
- Ở cái vùng núi sỏi đá này, người còn khô cằn nữa là cái cây ngọn cỏ.
- Bác đừng lo lắng quá. Nhất định sẽ có loại cây phù hợp với vùng đất này
- Hừ...c... Nói như cậu ý.
Rồi bác Tư bỏ đi. Có lẽ trong cái làng hiện giờ cậu An là người duy nhất không quấn lên mà lo lắng, còn lại tất cả đang rối tung lên khi cái nghề bao nay sẽ lập tức bị thay đổi. Kiếm đâu ra miếng cơm mà ăn qua ngày nơi rừng núi sỏi đá này
Một thời gian sau
- Chỉ mấy năm thôi, khu đất sỏi đá này sẽ trở thành một vườn lê xum xuê hoa trái các bác nhỉ?
- Ừ, đến lúc đó nhà mình ai ai cũng sẽ có nhà ngói khang trang giống cậu An.
Đó là tiếng những người phụ nữ trong vùng đang làm việc ở vườn lê
6 tháng sau
Ngôi làng sỏi đá, heo hút, yên tĩnh ngày nào giờ đã sôi động hơn rất nhiều, khách du lịch thường đến thăm, thương nhân cho xe đến mua hàng ngay tại vườn. Sự thay đổi ấy là nhờ vào loài cây lê.
- Chà chà, bác Tư được mùa lê nha.
- Cũng may có loài quả này hợp với vùng sỏi đá quê mình, chứ không biết ăn bằng cái gì nữa. Mà lạ thật đất càng sỏi đá là thế mà những quả lê cứ căn mộng nước, thịt lại còn giòn mà thơm nữa chứ.
- Cháu đã nói với bác rồi mà, nhất định chúng ta sẽ tìm được loài cây thích hợp mà.
- Mà tôi còn nghe nói, sắp tới người ta còn xuất khẩu lê của mình ra nước ngoài nữa cơ đấy. Tôi đang tính trồng thêm mấy sào lê ở sau nhà nữa.
- Thật thế ạ, chúc mừng bác nhé
Nói rồi cậu An nhìn những thúng lê mà nghĩ: " Nếu như lời bác Tư nói là thật thì không thể mãi đựng lê trong những cái hộp, cái rổ tạm bợ như thế được. Nếu sản lượng lê quá lớn, thương lái nhất định sẽ cần tới những cái giỏ đặt thù hơn.
3 tháng sau...
- Cháu mời bác Tư tham quan nô hình mới nhà cháu - An vui vẻ dẫn bác Tư vào vườn nhà mình.
- Cậu đúng thật là, lê ngày càng được giá, ai ai cũng đua nhau mở thêm vườn, thêm ruộng, tự dưng cậu lại chặt đi trồng một vườn mây như thế này, chả để làm gì, thật là tiếc quá.
Cậu An đáp:
- Thương lái không sợ không mua được lê ngon mà sợ không mua được cái đựng, nhất là những cái sọt làm bằng cây mây mềm mại này.
Bác Tư vẫn còn chưa tin lắm
Vài ngày sau
- Chào cậu, cậu có phải cậu An không? - Một người đàn ông lịch sự hỏi An khi anh đang đứng cùng bác Tư.
- Dạ đúng, có việc gì không ạ?
- Tôi nghe người làng nói, cậu là người duy nhất trong làng có vườn mây, đúng không?
- Đúng ạ.
- Tôi đang cần một số lượng lớn giỏ đựng lê lớn, dẻo dai, mềm mại, liệu cậu có thể cung cấp được không?
An vui mừng - Tất nhiên là được ạ. Anh nghĩ thầm "Thời cơ của mình đã đến rồi". Anh hỏi:
-Ông cần bao nhiêu ạ?
- Khoảng 500 chiếc.
- Được ạ.
- Cảm ơn cậu nhiều nhé.
Bác Tư đứng đó cũng cảm thấy bất ngờ. Sau đó hai người đi dạo quanh làng. Bác Tư vui vẻ nói: "Nhờ cây lê nhà mình ai ai cũng có nhà ngói khang trang rồi nhỉ?". "Vâng ạ". Rồi họ đến nhà cậu An chơi.
- Câu thật suy nghĩ hơn người. Khi cậu đã có nhà mái khang trang thì mọi người cò chui ra chui vào mái nhà tranh. Đến khi mọi người có nhà ngói giống cậu thì cậu lại có nhà trong nội thành. Hàz...z...z. Lúc nào tụi tôi cũng đi sau. Biết bao giờ mới bằng cậu được đây,
- Cháu chỉ nắm bắt nhu cầu thị trường trước mọi người một bước.
- Từ việc bán đá, đến việc trồng lê, rồi trồng mây rồi sau này là việc tận dụng bức tượng lớn của gia đình để cho thuê quảng cáo, một bước của cậu cũng đủ để chúng tôi chạy theo cả dặm đấy...
No comments:
Post a Comment