Có ý kiến cho rằng: “Cuộc
sống thường không chật hẹp trong những ngôi nhà, trên những con đường góc phố
mà chính trong những định kiến và suy nghĩ của con người”. Anh/ chị hãy nêu suy
nghĩ của mình về ý kiến trên”
Đã bao giờ bạn thu
mình lại chỉ vì mong muốn thám hiểm những miền hoang sơ của bạn bị người ta xem
là ‘phù phiếm’ và ‘không thực tế’? Cuộc sống cứ thế xoay vần, bạn cam chịu
bó mình trong những giới hạn, rồi lại rập cùng một chiếc khuôn với những người
khác. Những bản sao hàng loạt ấy cứ dần dần xuất hiện rồi nhân lên. Những thành
kiến cứng nhắc, những giới hạn giăng mắc khắp nơi sẽ trở thành rào cản cho bao
nhiêu ước vọng của con người. Xã hội này sẽ ra sao nếu tất cả chỉ bám theo một
con đường mòn? Tương lai sẽ ra sao nếu đôi chân ta không dám bước theo tiếng gọi
của trái tim? Băn khoăn trước thực tế đáng buồn ấy, một triết nhân đã chiêm
nghiệm: “Cuộc sống thường không chật hẹp trong những ngôi nhà, trên những con đường góc phố mà chính trong những định kiến và suy nghĩ của con người”
Từ thuở sơ khai, loài người đã luôn khao khát hướng về ánh sáng, luôn mơ
về một cuộc đích thực. “Sống hay không sống, đó chính là vấn đề”
(Shakespeare), đến tận ngày nay vẫn vẹn nguyên ý nghĩa, vẫn là niềm trăn trở
của biết bao người. Con người đâu phải là giống rùa rụt cổ mãi mãi vác chiếc
mai trên mình; con người chính thực là loài đại bàng kiêu hãnh luôn đối mặt với
sóng gió để nâng mình lên chín tầng cao. Để được sống chân chính, con người phải
sẵn sàng đương đầu với bao kẻ thù bủa vây.Một trong những kẻ thù lớn nhất của
con người chính là “định kiến”. Nó là thứ cản trở hành trình đến thành công và
hạnh phúc của bao người.
“Định kiến” chính
là những suy nghĩ, ý kiến, những đánh giá một cách khắt khe, bảo thủ về cuộc sống
và nó đã hằn thành ‘nếp’, đã trở nên mặc định bên trong não bộ trước khi ta kịp
nhận thêm những thông tin khác liên quan đến sự vật, sự việc ấy. Một con người
có định kiến sẽ luôn nhìn đời dưới góc độ hạ thấp, tiêu cực, chủ quan, như đóng
đinh chắc nịch chẳng thể đổi thay. Dưới cặp mắt định kiến tất cả những quan điểm
mới mẻ khác với mình hay đối lập với mình đều không thể chấp nhận được.
Có thể dễ dàng thấy
rằng những người mang định kiến sẽ răm rắp tuân theo những suy nghĩ đã trở
thành khuôn mẫu. Họ áp đặt suy nghĩ của mình lên bất kì ai họ tiếp xúc. Chỉ cần
ai đó khác cái khuôn ấy, dẫu một chút thôi là họ đã không thể chấp nhận nỗi. Họ
bàn tán, xa lánh, gạt bỏ đi ‘kẻ khác biệt” kia. Tôi còn nhớ trong một bài viết trên báo, có một bạn trẻ tâm sự: " Tôi ưa nói, ưa tranh luận nhưng khi tôi 17 tuổi nếu tôi giơ tay phát biểu trước lớp về một vấn đề không đồng ý với thầy cô, tôi bị dòm ngó, tẩy chay, cười mỉa,... Hình như ở Việt Nam người ta rất khó chấp nhận việc người nhỏ tuổi hơn mình "sửa sai" hay tranh luận thẳng thắng với người lớn". Theo tôi đó là một ví dụ đơn giản của định kiến. Những người trẻ tuổi có tư duy độc lập, khi vượt qua rào cản tuổi tác có chủ kiến cá nhân thường phải đối mặt với cái nhìn và đánh giá mang tính định kiến của cộng đồng xã hội.
Định kiến là thứ tiêu cực nhưng lại có sức tồn tại lâu dài bởi nó đã bám rễ vào đám đông, lại có sức lây lan bởi nó ‘được truyền thụ mà thành’ (DaShanne Stokes). Thứ ‘truyền thụ’ ấy lại đi vào tiềm thức, chi phối cách nhìn nhận, cách suy nghĩ, thậm chí nó định hình cả con người bạn. Không thể phủ nhận, luôn có một định kiến nằm trong chính mỗi chúng ta, điều khiển ta; có những lúc, định kiến ăn sâu vào cả xã hội, làm thành cả một hệ tư tưởng chi phối loài người hằng thế kỉ. Đó cũng chính là thử thách mà cuộc đời đặt ra cho loài người, chịu thua nó, ta mãi mãi quẩn quanh trong những con hẻm chật hẹp; vượt được nó, trước mắt sẽ là trời cao biển rộng thênh thang. Chính vì vậy, “Sống” là tháo bỏ những “Định kiến bên trong mình”, vượt qua định kiến bản thân, ta sẽ nỗ lực kiện toàn cuộc sống.
Như đã nói, định kiến
là rào cản lớn nhất của con người, có khi nó chi phối cả một xã hội qua hằng thế
kỉ, khiến bao nhiêu giá trị đáng lẽ được nâng niu lại bị vùi dập, bao nhiêu
chân lí bị bỏ sót, bao nhiêu cảnh khổ đau khốn cùng. Còn mang định kiến, ta sẽ
không thể nào mở rộng lòng ra để chấp nhận những điều mới mẻ, đối lập với mình.
Thậm chí ta sẽ ra sức chì chiết, tiêu diệt những quan điểm mới khi nó còn mới
manh nha. Còn mang định kiến ta sẽ nhìn đời, nhìn người một cánh sai lệch, từ
đó trở nên ích kỉ, nhỏ nhen. Đã có một thời, số phận người phụ nữ bị buộc
bởi ‘tam tòng tứ đức’, bị coi khinh, làm kiếp cò lặn lội với thân phận bèo bọt
trong đêm trường tăm tối. Cũng một thời, giáo hội gạt phắt đi, thậm chí là xử tử,
lưu đày những nhà khoa học chỉ vì họ khám phá ra một điều ngược với định kiến
xưa nay, chỉ vì họ dám tuyên bố: ‘Trái đất quay quanh Mặt trời’. Một vị
vua Phổ đã từng nói: “Lạc thú cao quý và vĩ đại nhất của con người là khám phá
ra những chân lí mới, tiếp sau đó là gạt bỏ những định kiến cũ.” Định
kiến là hòn đá lớn luôn luôn chắn đường, phải đẩy nó ra thì ta mới tiến bước được.
Hòn đá lớn ấy, cá nhân 1 người không thể nâng một mình, mà cả xã hội đều phải cùng
nâng. Quả vậy, theo từng bước tiến văn minh, người phụ nữ đã và đang không ngừng
chứng tỏ tài năng, vị thế của mình; và Trái đất muôn đời vẫn cứ xoay quanh Mặt
trời mà thôi… Tất cả những bước tiến tuyệt vời ấy, sự phát triển của nhân loại ấy,
chẳng phải là nhờ sự tiếp thu điều mới và loại trừ định kiến hay sao?
Sự bảo thủ của con người không chỉ vì suy nghĩ cá nhân, mà còn bởi sự kiêu ngạo
và lòng tự tôn phụ trợ. Những định kiến ấy như một thứ axit đang ăn mòn lối
nghĩ, làm hoen đi đôi mắt mà đáng ra phải nhìn đời một cách sáng trong. Kẻ ấp ủ
định kiến, một xã hội đầy định kiến, thì thay vì nhìn tia sáng bảy màu rực rỡ,
họ chỉ nhận đúng một màu đơn điệu mà thôi. Định kiến là sợ sự đổi thay, họ sợ mất
đi cái cuộc sống bình bình đang có, họ không dám đón nhận điều gì khác hơn cái
họ biết – dù điều đó là chân lí. Chính điều đó đã kéo cả xã hội trì trệ và tụt
dốc.
Tiếng thét đau khổ
của Chí Phèo làm xót thấu tâm can bao người kia là do nguyên cớ gì? Chẳng phải
vì trong cái bóng tối cuộc đời ấy, đã tồn một thứ sát nhân còn khủng khiếp hơn
cường quyền và bạo lực là định kiến xã hội hay sao. Chí Phèo chính là nạn nhân
của định kiến. Họ dè bỉu, xa lánh, tàn nhẫn đẩy Chí ra khỏi cõi người. Tôi khẳng
định rằng, Chí Phèo không chỉ là truyện, không chỉ là một sản phẩm của hư cấu,
mà xã hội từ thời của Nam Cao, hay còn trước đó nữa, cho đến tận bây giờ, vẫn
còn tồn đọng thứ định kiến ích kỉ làm con người sẵn sàng đẩy con người ra xa
như thế.
Đến ngày nay, vẫn
nhức nhối vết thương của những cảnh đời khốn khổ khi vẫn còn đó những con người
kì thị bệnh nhân bị HIV/AIDS, vẫn còn đó những bộ mặt khinh khỉnh của những người
giàu nhìn những người lao động nghèo, vẫn còn kia cuộc đấu tranh bình đẳng giới
và đâu đó trên trái đất này tiếng súng của cuộc chiến tranh tôn giáo, sắc tộc vẫn
còn chưa nguôi.
Định kiến cố hữu đâu chỉ làm tổn thương người khác, nó còn làm nhức nhối cả
chính bản thân mình. Nelson Mandela, vị tổng thống Nam Phi cả một đời đấu tranh
cho quyền của người da đen – chống lại phân biệt sắc tộc, lại lo lắng khi bước
lên một chuyến bay có phi cơ trưởng là người da đen. Ông đau đớn nhận ra tự bao
giờ, định kiến của xã hội cũng đã thâm nhập vào ông, làm ông đã có khoảnh khắc
đi ngược lại với lí tưởng cả đời mình.
Quyền được yêu
thương, quyền sống thật với chính mình là quyền bất khả xâm phạm của mỗi con
người. Vậy mà bao nhiêu trái tim khát yêu của con người lại bị xã hội vùi dập,
chỉ bởi họ cảm thấy tình yêu đồng giới là ‘trái với tự nhiên’. Họ ngăn cấm, xúc
phạm, kì thị những người đồng tính. Định kiến ấy cũng lại làm chính những con
người vốn chỉ muốn yêu thương ấy cảm thấy tự ti, xấu hổ với chính mình. Họ hoặc
giấu mình đi, hoặc chìm vào sa đọa, hoặc tự sát. Không ít những người con đã để
lại mảnh giấy ‘Xin lỗi mẹ vì con là người đồng tính’ rồi ra đi. Đau đớn lắm,
khi phải xin lỗi vì đã là chính mình!
“Đàn bà con gái thì
biết gì!” – Không chỉ một lần tôi nghe câu nói ấy vuột ra từ miệng người đối diện.
Tôi từng chứng kiến một người chị bị chồng bạo hành, nhưng sau đó chị vẫn ráng
nuốt nước mắt mà sống tiếp với kẻ vũ phu ấy. Khi tôi hỏi, chị chỉ cười cay đắng:
“Phận con gái sinh ra đã khổ rồi, biết sao được hả em?”. Chị ơi! Sao chị lại phải
tự ti như thế? Tại sao chị lại phải thu mình như thế, chị ơi? Ai bảo phận chị
phải khổ? Ai bảo kiếp đàn bà chỉ được quẩn quanh góc bếp? Chính chị đã vô tình
tự đặt định kiến lên mình. Thứ định kiến ấy vẫn là một cây kim nhức nhối trong
quả tim nhân loại dẫu trải qua hàng thập kỉ, dẫu con người đã khoác lên mình bộ
mặt hiện đại, văn minh. Thế mới biết, định kiến đáng sợ đến thế nào.
Cuộc chiến chống lại
định kiến bên trong mình là một cuộc chiến khốc liệt đòi hòi sự ‘liên tục’ và nỗ
lực không ngừng. Và con đường chống lại định kiến ấy duy chỉ có một, ấy là giữ
vững bản tâm, sẵn sàng mở rộng lòng ra mà ‘đón nhận lấy mọi vang động của đời’.
Phải “tìm mà hiểu” nhau, cũng như Elizabeth và Darcy trong tiểu thuyết ‘Kiêu
hãnh và định kiến’, chỉ có thể giành thời gian để tâm thấu hiểu người khác, học
cách tư duy phản biện, thì mới có thể dẹp bỏ định kiến trong mình. Thay vì
sẵn sàng phủ nhận, bạn hãy thay đổi góc độ nhìn đi một chút, rằng ý kiến mới ấy
không phải chống lại ta, đảo lộn cuộc sống của ta, mà nó giúp ta hoàn thiện
mình hơn mà thôi. Hãy mang đôi mắt sáng trong của trẻ thơ mà tò mò quan sát thế
giới này. Bạn biết đấy, đời quá rộng lớn để bạn có thể ôm chứa, vì vậy, hãy
chuyển từ thái độ khẳng định sang một thái độ học hỏi và tìm những điểm hay của
người khác. Tầm mắt ta lúc ấy sẽ mở rộng ra nhiều lắm, ta đều từng nghe: “Đời
thay đổi khi ta thay đổi” mà.
Cuộc đời sinh ra
con người là một vòng tròn với định kiến hiện hữu .Vượt thoát khỏi những định
kiến, ta khỏa lấp mảnh khuyết, hoàn thiện đời mình. Muốn thay đổi người, trước
hết hãy tự thay đổi chính mình. Bạn nhấc bỏ hòn đá định kiến mà bạn đặt lên vai
người khác, thì sức nặng trên đôi vai bạn cũng sẽ dẫn tiêu tan. Ở tôi và bạn đều
đang tồn tại định kiến bên trong mình. Ngày hôm nay, tôi đã bắt đầu hành động,
còn bạn thì sao?
NMT
No comments:
Post a Comment